Ngày 13 tháng 4
St. Pope Martinus I
(649-655)
Thánh Martin Ðệ Nhất sinh tại
Toscane, nước Ý. Trước khi được chọn làm giáo hoàng thứ 74 của Giáo Hội Công Giáo,
Ðức Martin từng là người đọc sách và là phó tế. Khi Ðức Martin I làm giáo hoàng năm
649, Constantinople là thủ đô của Ðế Quốc Byzantine và Ðức
Thượng Phụ Constantinople là vị lãnh đạo Giáo Hội có thế
lực nhất của Kitô Hữu đông phương. Những tranh chấp
hiện có trong Giáo Hội hoàn vũ thời bấy giờ lại càng thêm
quyết liệt bởi sự cộng tác chặt chẽ giữa hoàng đế và
đức thượng phụ.
Trong đế quốc của Hoàng đế Byzantin thời bây giờ đang có
những lý thuyết lạc giáo và được nhà vua hổ trợ. Nhóm
lạc giáo giải thích là Ðấng Kitô có hai bản tính, là
thần tính và nhân tính, nhưng chỉ có một ý chí là thần tính
hướng dẫn mọi hành động của Chúa Kitô mà thôi.
Giáo huấn được Giáo Hội Ðông Phương quyết liệt
bảo vệ là cho rằng Ðức Kitô không có ý chí của loài người
(*). Ðã hai lần, các hoàng đế chính thức lên tiếng bảo
vệ lập trường này, lần đầu Hoàng Ðế Heraclius cho công
bố bản tuyên xưng đức tin, và sau đó Hoàng Ðế Constant II
ra lệnh bác bỏ vấn đề Ðức Kitô có một hoặc hai ý chí.
Sau
khi nhậm chức không lâu, Ðức Martin đã tổ chức một công
đồng ở Lateranô mà trong đó các sắc lệnh của vua bị
kiểm duyệt, và đức thượng phụ của Constantinople cũng như
hai vị tiền nhiệm đều bị lên án là sai lạc.
Tu sĩ Maxime là một linh mục liền rời tu viện đến Roma báo
động cho Ðức Giáo Hoàng tình trạng lạc giáo ở
Constantinople. Ðức Giáo Hoàng Martin I liền cùng với Maxime
tổ chức Công đồng Latran lên án lý thuyết lạc giáo của
nhà vua. Nhưng nhà vua không chịu nhìn nhận sự sai lầm của
mình mà còn lên án Martin I là rối đạo và đã lên ngôi Giáo
Hoàng bất hợp pháp. Ðể đối
phó, Hoàng Ðế Constant II cố vận động các giám mục và dân
chúng chống đối đức giáo hoàng.
Sau khi thất bại trong mưu toan này, hoàng đế sai Olympius,
quan tổng trấn Ravenna, bắt đức giáo hoàng đưa về
Constantinople xét xử. Nhưng Olympius thất bại, và đến năm
653, quan tổng trấn mới là Theodore Collipas đã xâm chiếm Rôma
và bắt giam đức giáo hoàng ở Naxos trong một năm trời. Sau
khi điệu về Constantinople, Ðức Martin bị kết tội phản
loạn và bị tử hình.
Mặc dù các tra tấn đã được thi hành,
Ðức Martin được thoát án tử nhờ sự can thiệp của Ðức
Phaolô II, vị thượng phụ của Constantinope, là người đã ăn
năn sám hối về hành động của mình. Bản án tử hình được
đổi thành khổ sai chung thân.
Hoàng đế Byzantin gởi chiến thuyền đến Roma bắt Martin I
giải về Constantinople dù là Martin đang bị bệnh. Trong cuộc
hành trình dài binh lính đã hành hạ ngài rất tàn nhẫn.
“Trong bốn mươi ngày dài họ không cho tôi một chút nước
để tắm rửa. Họ để tôi lạnh lẽo trong khi tôi đang sốt
vì bệnh kiết lỵ, họ cho tôi ăn những đồ ăn làm cho tôi
nôn mữa.”
Ðến Constantinople thì họ đem giam ngài vào nơi bí mật trong
93 ngày rồi lên án tử hình. Họ đem ngài ra ngoài công trường,
họ hạ nhục bằng cách lột áo giáo hoàng và xé rách nát,
họ choàng vào cổ ngài một chiếc xích sắt nặng nề, rồi
kéo lết ông cụ già yếu ớt qua các đường phố. Trước
sự đối xử quá ư tàn nhẫn, giáo chủ thành Constantinople dù
là thuộc phe của hoàng đế cũng cảm thấy nhẫn tâm nên đã
xin giảm án tử hình bằng cách lưu đày ra đảo Crimée.
Thánh Martin I đã chết tại đó vào năm 655 vì bị giam giữ
cay nghiệt và đối xử quá ư tàn bạo. Maxime, người tu sĩ
Byzantin vì cảm mến và vì cùng chung một chí hướng nên đã
đi theo săn sóc ngài trong tình huynh đệ. Thánh Martin I là vị
Giáo Hoàng cuối cùng chịu tử vì đạo.
PT Huỳnh Mai Trác
(VietCatholic News)
|